Hồi viết blog là khi còn cấp 2. Cũng chẳng rõ lớp 7 8 9 gì đó. Nhớ lại mấy bài văn thầy Hải chấm đến giờ còn giữ, đọc mãi vẫn mắc cười. Không hiểu sao thầy có thể đọc được chúng. Tôi chợt nghĩ các thầy cô dạy văn giống như có phép màu lạ, phải biến sự trải nghiệm dày dặn trong chốc lát trở thành non nớt như những đứa trẻ thì mới có thể hiểu hết những gì chúng viết . Đấy, buồi hẹn hò đầu tiên với bé blog của tôi là những sắc màu như thế, nhẹ nhàng, vô tư và nhiều những bong bóng hi vọng. Ở thời điểm này, tôi vô tình được quay lại kí ức xưa, cảm giác chóng vánh và hụt hẫng. Mưa phất, gió rít và cửa sỏ đập mạnh, ánh đèn vàng lập lòe với bóng ai lạch cạch gõ. Thế giới nhỏ. Căn phòng của tôi. Bí mật. Chờ ngày hé mở .